Bừng sáng Tây Nguyên
Một vùng trời cao xanh lồng lộng, một vùng núi đồi hùng vĩ, một không gian âm vang cồng chiêng… Tây Nguyên là thế.
Nhắc đến Tây Nguyên, nếu chỉ nói đến núi rừng, đến những dòng thác ào ạt chảy đêm ngày mà không nhắc đến cuộc sống và con người nơi đây thì là cả một thiếu sót. Trong hoang sơ và hùng vĩ núi rừng đấy là một cuộc sống thường nhật của người Tây Nguyên ở các buôn làng thật êm đềm và bình yên.
Không phủ nhận hiện đại đã làm thay đổi nhiều nét trong cảnh sắc cũng như đời sống nơi núi rừng này, nhưng nét văn hóa Tây Nguyên vẫn được lưu giữ. Đã bao đời nay, người dân tộc Ba Na , Ê Đê, Gia Rai… sinh sống trên vùng đất đỏ này đã đem đến một nét văn hóa đa sắc thái dân tộc, muôn màu muôn vẻ cho Tây Nguyên.
Một ngày nơi núi rừng bắt đầu từ rất sớm và kết thúc cũng rất muộn. Mặt trời chưa ló rạng thì người dân đã bắt đầu thức giấc để chuẩn bị lên rẫy, hay ra sông hồ đánh bắt cá. Đặc điểm cuộc sống, tính cách con người Tây Nguyên được khắc họa rõ nét qua những hoạt động bình dị nhất. Ai đã từng được gặp già làng hẳn sẽ ấn tượng mãi với hình ảnh của một cụ già râu tóc bạc phơ, trên tay gần như không lúc nào rời khỏi tẩu thuốc và năm tháng cuộc đời đã hằn những nếp nhăn trên gương mặt nhưng nụ cười luôn rất ấm áp, nồng hậu.
Người Tây Nguyên là thế, mộc mạc và giản đơn, cởi mở và chân thành. Những em bé cũng thức giấc từ sáng sớm để theo bước chân cha mẹ lên rẫy. Nhìn ánh mắt thơ ngây, đen lay láy của cô bé trong chiếc gùi trên lưng mẹ mới thấy yêu sao tuổi thơ nơi đây. Trong vất vả, khó nhọc sớm hôm của núi rừng là sự êm đềm và bình yên trong sáng của cuộc sống, của tình người.
Khi mặt trời xuống núi, cũng là lúc người dân trở về buôn làng. Bếp các nhà bắt đầu đỏ lửa chuẩn bị cho bữa cơm chiều. Những em bé đến trường học về giờ giúp cha mẹ thổi cơm, tranh thủ học bài. Sau bữa cơm tối mỗi nhà, là thời gian người dân trong buôn làng hội tụ quây quần bên các đống lửa. Tiếng tù và ngân lên, tiếng cồng chiêng vang vọng núi rừng mang theo của những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống của người Tây Nguyên. Đó là tiếng nói tâm hồn, là tiếng nói tâm linh của con người nơi đây. Khi vang lên hùng tráng, khi da diết sâu lắng, tiếng cồng chiêng hòa quyện với tiếng thác đổ, tiếng suối chảy, tiếng gió reo và cả tiếng lòng người để tạo nên một bản hòa tấu mang âm hưởng Tây Nguyên.